TRƯỚC TIÊN PHẢI LO CHO SỐ PHẬN ĐỜI ĐỜI. 1. Chức quyền, của cải trần gian. Phi-lip-phê II, vua nước I-pha-nho, lúc gần chết, cho gọi hoàng-tử đến, mở áo cẩm bào ra, chỉ cho hoàng-tử thấy vết thương nơi ngực, đang bị giòi bọ gặm cắn, và nói với con: “Này con, hãy xem đây, cha con ta chết như thế này đây. Chức-quyền, danh-vọng trần thế tiêu-tan như thế đó!” Thê-ô-đô-rê đã thốt lên: “Sự chết nể nang gì của cải giàu có, sợ gì lính gác, các vua chúa cũng thối-nát khác gì các chư-hầu.” Mọi người bất kỳ ai, dù các bậc vua chúa, khi chết cũng không mang theo được gì xuống mồ. Giàu sang, phú-quý, chức-quyền dừng lại trên giường khi họ tắt thở: “Chết đến chẳng ai mang theo được gì, vinh quang cũng chả xuống theo.” (Thánh-vịnh 49: 18) Khi vua A-lec-dăng-đờ-rờ Đại Đế chết, thánh An-tô-ni-ô tường thật lại lời một nhà hiền-triết kêu lên: “Hãy nhìn xem con người hôm qua còn dẫm nát địa cầu, hôm nay bị vùi sâu vào lòng đất. Hôm qua cả địa cầu chưa đủ với họ, thế mà hôm nay hai thước vuông đất đủ cho họ nằm an giấc…. Hôm qua họ còn dẫn cả đoàn hùng-binh đi chinh-phạt thế giới, thế mà hôm nay nằm yên cho mấy người khiêng đi”. Chúng ta hãy lắng nghe tiếng Chúa. “Làm sao đất bùn và tro bụi lại dám tự hào.” (Xuất Hành 10 : 9) Hỡi người, ngươi không nhớ rằng, ngươi chỉ là tro bụi sao? Lấy gì để ngươi tự hào? Sao ngươi luống công tìm mưu-cơ và thời cơ để bành-trướng ở trần gian? Thần chết sẽ đến, rồi mọi chương-trình to lớn đến đâu đi nữa cũng sẽ tiêu-tan: “Tắt thở rồi, nó sẽ trở về đất, mưu-cơ của nó ngày ấy sẽ phải tiêu ma.” ( Thánh-vịnh 146 : 4). Cuộc sống của thánh Phao-lồ Hec-mit 60 năm giam hãm trong hang, đem đến hạnh phúc hơn là vua Nêrô, hoàng đế Rôma! Cái chết của thánh Phê-lích, một người anh em hèn mọn dòng Phan-xi-cô, còn hạnh-phúc hơn vua Hăng-ry VIII đã sống trên ngai vàng, nhưng lại thù nghịch cùng Chúa! Chúng ta hãy suy nghĩ kỹ để được chết lành như các thánh, vì các ngài đã từ bỏ mọi sự: Của-cải, thú vui và mọi ước-vọng hão-huyền trần thế, để ôm chặt lấy cuộc sống nghèo hèn và khinh chê ngay cả mạng sống. Các ngài đã biết vùi sâu cuộc sống ở trần gian, để khỏi bị chôn sâu trong hỏa ngục sau khi chết.
II. Đừng chờ đến giờ sau cùng mới trở lại Sống miệt-mài trong tội-lỗi, lo tận hưởng thú vui trần thế, đắm mình vào các dịp hiểm nghèo lại mong được chết bình-an hạnh-phúc sao? Lý-luận thông thường cũng cho chúng ta biết như thế. Khi giờ chết đến, con người sẽ tự thấy yếu kém tinh thần, lòng trí ra chai đá với những thói hư tật xấu, cơn cám-dỗ mãnh-liệt hơn. Làm sao họ có thể thắng lướt được trong giờ chết, khi cuôc sống thường nhật của họ đã bao phen bị sa-ngã cách dễ dàng?
Cần ơn Chúa thật nhiều để thay đổi tâm can họ, nhưng có gì bắt buộc Chúa phải ban cho họ hồng-ân đó? Có phải vì đời sống bê-tha lâu năm của họ làm họ đáng được hưởng đặc ân đó không? Hơn nữa đây lại là vấn đề hoặc đời đời vui sướng hoặc khổ cực muôn kiếp, chứ không phải chỉ một thời gian ngắn đâu. Hãy suy nghĩ kỹ càng về số phận đời đời, những ai đã tin vào chân-lý hằng sống lại không từ bỏ tất cả những gì trái ý Chúa, vì Ngài sẽ phán xét chúng ta theo những việc làm ở trần thế khi còn sống. |